Lê Thiếu Quyền nhìn theo chiếc Bentley chậm rãi rời đi, ấm ức ôm ngực. "Daddy kim chủ" của anh ta sao mà lạnh nhạt hờ hững quá. Tám giờ rưỡi, màn đêm dày, chiếc Bentley dừng trước biệt thự nhà họ Lê. Lê Tiếu nói lời cảm ơn rồi lê tấm thân mệt mỏi vào nhà. Cô quay lại phòng ngủ ở tầng ba, ném áo khoác trên ghế dựa, đi thẳng ra ban công ngồi xuống.
SCR.VN chia sẽ bạn thêm những ý tưởng đặt tên hay cho pet dưới đây để bạn tham khảo cho thú cưng của mình nếu chưa tìm được những mẫu tên ở trên. Tên bạn chọn cho con vật cưng của mình nói lên nhiều điều về bạn cũng như về con vật đó và là một quyết định
Trong khi tại cơ sở Q tui đã gặp chắc cũng hết các bé rồi. Thì ngay lúc này mình chợt nhớ đến lời hứa với bé cưng 19 cũng cách đây hơn 1 tháng. Hứa là sẽ gặp bé cưng. :sprite-134: Cùng chiếc xe ko tàn. Chạy Tàn Tàn tới Q. Nơi mà thân quen tình cảm đối với Tàn Tàn .
QUÁN CƠM TỲ HƯU, CHỈ VÀO KHÔNG CÓ RA. Chương 85 - Múa cột. Lão yêu quái Tỳ Hưu ra ngoài vứt rác, nửa đường nam quỷ rớt vào lòng. Nam quỷ Văn Hi xinh đẹp như hoa, người mát thân mềm, vừa
Nắm bắt nhu cầu "sắm" thú cưng để bầu bạn của nhiều người, một số hộ ở TP HCM đã chuyển hướng kinh doanh loại này, và xem đây là nghề "dễ kiếm tiền". Ra Hà Nội, chanh miền Nam tăng giá 200 lần. 20.000 đồng một cây dưa hấu vỏ đỏ tí hon. Thu tiền tỉ nhờ
Vay Tiền Trả Góp Theo Tháng Chỉ Cần Cmnd. Mà trên thực tế, Minh Tiêu vừa không bị anh chàng đẹp trai trong thang máy ban nãy hớp mất hồn, vừa không hề xớn xác tới nhầm tầng lầu gì vì anh vừa lia mắt lên nhìn thấy biển tên gắn trên cửa phòng trước mặt, hơn nữa tai anh vẫn đang ù ù không dứt vì tiếng động ầm ĩ của nơi này. Ở giải trí Tinh Hoàn, nơi ồn ào, náo nhiệt, đông người nhất chính là tầng 7; mà căn phòng sừng sững trước mặt anh đây cũng đích xác là phòng của anh Trương – người đại diện số một trong công ty từ-dưới-đếm-lên!Hầu kết Minh Tiêu hơi trượt lên trượt xuống, mí mắt khẽ giựt hai lần, cứ nghĩ tới vị nam thần anh vừa thấy trên màn ảnh lớn ngoài kia giờ lại đang ngồi ngay trong phòng làm việc nhỏ bé của người đại diện nhà mình, không hiểu sao anh cảm thấy chuyện này thật huyễn phòng làm việc truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập, Minh Tiêu cố lấy lại bình tĩnh, ngay khi anh Trương vừa mở cửa ra thì nụ cười đủ tiêu chuẩn nghề nghiệp đã được huấn luyện suốt bấy lâu lập tức treo ngay lên khóe môi.“Hi, anh Trương.”“Hi cái rắm!” Anh Trương kéo tay anh lôi vô trong phòng, “Vừa nãy cậu trốn cái gì vậy? Đã tới muộn rồi mà còn có ý định trốn à? Cậu không biết chào hỏi mọi người một câu hả, bình thường anh dạy cậu như nào? Đã gặp tiền bối thì nhất định phải chủ động tiến tới chào hỏi nghe chưa!”Lỗ tai Minh Tiêu ù lên vì quả bắn liên thanh của anh Trương, đã vậy cánh cửa phía sau bị anh Trương đóng lại hơi quá tay, một tiếng rầm vang lên, có cảm giác như toàn bộ không gian trong phòng đều theo đó lung lay một ngước mắt sang nhìn người đại diện Niệm Hàm đang ngồi nghiêm chỉnh ngay cạnh đại thần chân dài, tư thế ngồi khá tùy tiện – Kiều Ngộ, trong lòng âm thầm nghĩ không lẽ mình xuyên tới thế giới khác thiệt rồi sao?’Thế nhưng dẫu sao Minh Tiêu tốt xấu gì cũng đã làm diễn viên quần chúng nhiều năm, cho dù tinh thần có đang mơ mơ hồ hồ như người trên mây cỡ nào thì sắc mặt bên ngoài vẫn cực kỳ trấn tĩnh, một chút dấu hiệu hoảng loạn cũng không để lộ. Anh khéo léo nở nụ cười lịch sự, cúi đầu lễ phép chào hai người trước mặt “Xin chào thầy Niệm, xin chào Kiều tiên sinh.”Niệm Hàm là người đại diện hàng đầu ở công ty, nghệ sĩ dưới tay tuy không nhiều, nhưng tất cả đều có vị trí rất cao trong giới giải trí. Minh Tiêu đó giờ chỉ nghe danh biết mặt chứ chưa từng tiếp xúc với người đại diện trong truyền thuyết này lần nào. Thế nhưng, tuy Niệm Hàm cực kỳ nghiêm khắc với nghệ sĩ của mình, nhưng lại kéo được về rất nhiều tài nguyên cao cấp mà ai nhìn cũng thèm thuồng ngưỡng mộ làm Minh Tiêu cực kỳ kính nể. Y mới hơn 30 tuổi, tướng mạo chỉ tầm tầm phổ thông nhưng khí chất lại vô cùng đặc biệt, hơn nữa có lẽ là tự mình bảo dưỡng khá tốt nên nhìn qua chẳng giống người thường xuyên ở bên ngoài làm công tác xã giao tí nào, mà trông càng giống một vị giáo sư văn học trẻ tuổi ít khi giao tiếp với người khác vật lão làng như vậy thì cứ xưng một tiếng “thầy” cũng chẳng sao, ít nhiều bảo đảm được việc sẽ không lo đắc tội đối phần Kiều Ngộ, Minh Tiêu đã ở công ty nhiều năm làm sao có thể không biết vị đại minh tinh này rất thích người khác gọi mình là “Kiều tiên sinh” nhưng có không ít nghệ sĩ nhỏ không giỏi đoán ý, vẫn hay gọi Kiều Ngộ là “Kiều ảnh đế”. Còn Trình Hạo thì thường lén lút nói xấu’ sau lưng anh ta với Minh Tiêu rằng, cách gọi “Kiều tiên sinh” này thiệt là học đòi văn vẻ, nếu mà cậu có cơ hội trò chuyện với anh ấy, nhất định phải hô to một tiếng “Kiều đậu ma đại” nhé.* Kiều đậu ma đại [qiáodòumádài] hài âm của Chotto Matte trong tiếng Nhật, nghĩa là Chờ một chút! Tên của Kiều Ngộ phát âm cũng na ná với từ này nên mới có sự liên tưởng Tiêu lúc đó bị chọc cho cười suýt không hold nổi, cả hai người đã đùa giỡn với nhau như vậy không ít lần, làm mới nãy khi nhìn thấy Kiều Ngộ đang thong dong ngồi đó, não anh như bị úng nước, suýt chút nữa đã thật sự thốt lên “Xin chào Kiều đậu ma đại”.May mà mỗi ngày Minh Tiêu đều kiên trì đứng trước gương luyện tập lời kịch, vậy nên chữ “Đậu” còn chưa kịp phun ra đã bị anh cưỡng ép chuyển đổi thành một xưng hô lễ phép Ngộ híp mắt lại, thần thái đại minh tinh đầy vẻ xa cách, không nồng nhiệt thân thiết quá nhưng cũng coi như thân thiện, khóe môi khẽ mỉm cười, gật đầu đáp lễ lại Tiêu cho rằng đối phương nhiều lắm khách sáo một câu “Chào em” là xong, dù sao phong cách công ty xây dựng cho Kiều Ngộ chính là dạng nam thần tao nhã, không màng đến danh lợi phàm tục, lời ít ý nhiều, tiếc chữ như tiếc vàng. Vậy mà vị nam thần trước mặt đây lại khẽ thay đổi tư thế ngồi, cả người chồm về phía trước, trên gương mặt anh tuấn hiện lên vẻ hiếu kỳ “Em là Minh Tiêu hả?”Dù là ai thì khi bị cặp mắt quyến rũ ẩn tình kia nhìn chằm chằm như vậy đều sẽ không kiềm chế nổi con tim phản chủ’ đang đập rộn rã. Minh Tiêu vốn không phải là fan của ảnh đế thế nhưng lúc này cũng bị ánh nhìn đấy làm cho sững sờ đứng ngẩn tại chỗ, đôi môi khẽ nhếch lại nói không ra lời, cả người như bị niệm chú cố định thân thể, nét ửng đỏ lan rộng từ má đến tận mang tai.“Em…” Lòng bàn tay anh đã ướt đẫm mồ hôi, Minh Tiêu quả thực rất muốn tự tát chính mình một cái. Có là nghệ sĩ hàng tép riu cỡ nào thì cũng vẫn mang danh là nghệ sĩ, sao có thể thiếu tiền đồ tới cỡ này được, xem xem, mình bây giờ có khác gì tên nhà quê ngu ngơ lần đầu ra thành phố không?Người trước mặt bật cười lớn, Minh Tiêu ngẩng đầu lên nhìn liền thấy nam thần tao nhã’ đang cười đến nghiêng ngả, một tay đập bộp bộp vào ghế sô pha, tay kia lôi lôi kéo kéo vị đại diện Niệm Hàm vẫn ngồi nghiêm túc như thiền sư nhập định, sau đó anh ta hớn hở nói rằng “Ha ha ha, nhóc con này nhìn buồn cười quá, bị ba ba đây phóng điện có một cái mà đã đỏ hết cả mặt rồi kìa.”Minh Tiêu “…”Vẻ mặt Niệm Hàm không hề thay đổi, anh chỉ khẽ nhích người ra xa, sau đó gạt phắt cái móng vuốt của tên thần-kinh đang lắc trái lắc phải bên cạnh mắt Minh Tiêu giựt giựt, ánh mắt cố bình tĩnh cuối cùng vẫn không giữ nổi sự trấn định nữa —— Kiều Ngộ vừa tự xưng là “ba ba” ư? Còn cười đến vô cùng hào hứng như thế nữa? Không phải chứ, nhanh như vậy mà ảnh đế đã chủ động phá vỡ hình tượng được công ty thiết lập trước mặt anh sao?Trời ơi, người chứng kiến là anh đây liệu có thể bị diệt khẩu không?Minh Tiêu quay đầu lại nhìn anh Trương thăm dò, người đại diện nhà cậu nãy giờ vẫn cứ đứng sừng sững ở cửa như pho tượng. Minh Tiêu nhíu mày lại, càng lúc càng cảm thấy kỳ Hàm không lên tiếng, y chỉ khẽ ho nhẹ hai tiếng xem như nhắc nhở. Nghe vậy Kiều Ngộ mới cố gắng thu lại trận cười ha hả, thế nhưng nhịn không được vẫn phát ra vài tiếng xì xì’ vì cố kiềm Tiêu “…”Bầu không khí nhất thời hơi lúng túng, anh Trương bèn tiến lên vài bước chủ động mở lời trước “Trên đường kẹt xe quá nên Minh Tiêu đến chậm, mong hai anh thông cảm.”Niệm Hàm mới vừa đáp lời “Không có chuyện gì” thì Kiều Ngộ lại đột nhiên chen miệng hỏi “Trên đường kẹt xe là một chuyện, thế nhưng vừa nãy ở dưới lầu chắc chắn em có đứng xem hình ảnh quảng cáo của anh đúng không? Nói nghe cái coi, bị anh làm choáng ngợp hết bao nhiêu phút mới đi được tiếp thế?”Minh Tiêu giật mình, cứ tưởng mới rồi chuyện mình dừng ở ngoài cửa công ty xem biển quảng cáo của Kiều ảnh đế bị người ta đứng trên này bắt gặp thật, đang nghiêm túc suy nghĩ xem nên trả lời thế nào thì nhìn thấy vẻ trêu chọc trên mặt Kiều Ngộ mới phát hiện, hóa ra anh lại bị đối phương đùa giỡn nữa Hàm nhíu mày, y liếc mắt nhìn Kiều Ngộ, lạnh nhạt nói “Nếu cậu không có chuyện gì thì đi về nghỉ ngơi trước đi.”“Sao em lại không có chuyện gì được?” Kiều Ngộ lắc đầu nguầy nguậy, xong quay qua đá lông nheo với Minh Tiêu một cái làm anh sợ hết hồn rồi mới tủm tỉm cười bảo “Em đây không phải là đang đến quan tâm người bạn nhỏ mới tới của chúng ta à?”Lỗ tai Minh Tiêu lại lùng bùng, anh không rõ ý của Kiều tiên sinh là gì —— Chúng ta? Mới tới? Người bạn nhỏ?Anh ta đang nói về ai vậy? Lẽ nào là anh ư?Bình thường anh Trương vốn là người rất hoạt bát nhiều lời, vậy mà ngày hôm nay anh lại kiệm lời hẳn, cả buổi trời chỉ nói được vài câu. Lúc này, thấy Minh Tiêu đang hoang mang khó hiểu, anh Trương mới giải thích với nghệ sĩ nhà mình “Minh Tiêu à, Quý tiên sinh đã sắp xếp người đại diện mới cho cậu. Kể từ hôm nay trở đi, anh sẽ không còn là quản lý của cậu nữa.”“Hả, thật ư? Vậy… vậy ai sẽ dẫn dắt em ạ?” Minh Tiêu kinh ngạc hỏi mắt của anh Trương rất phức tạp, có mất mát cũng có cả không nỡ, mà càng nhiều hơn chính là thật lòng chúc phúc, “Niệm Hàm sẽ dẫn dắt cậu.”Đầu óc Minh Tiêu vang lên một tiếng ầm’ mãnh liệt, nhìn anh Trương rồi nhìn Niệm Hàm và Kiều Ngộ, tim đập thình thịch như đánh trống, toàn bộ thân thể hệt như đang bị thiêu tiên sinh là boss lớn của Giải trí Tinh Hoàn, chưa bao giờ đối mặt hay trò chuyện với nhân vật mờ nhạt như Minh Tiêu cả, anh dám cá đến 99,9% khả năng là hắn còn chẳng hề biết dưới tay mình có một nghệ sĩ tên là “Minh Tiêu” này cơ Tiêu nuốt nước miếng một cái, cảm thấy bản thân có lẽ nghe nhầm lớn ở tận trên tầng cao nhất của công ty làm sao biết anh được, còn đột nhiên đổi người đại diện cho anh nữa? Mà chẳng phải là nhét bừa vào tay một người đại diện bình thường nào đó đâu, quản lý mới của anh sẽ là Niệm Hàm đấy!Nghệ sĩ dưới tay Niệm Hàm là ai? Kiều Ngộ, Diêu Diệp, Mạnh Túc, Duẫn Hân… Có ai mà không phải minh tinh hạng A nức danh thiên hạ đâu? Minh Tiêu làm sao có khả năng dùng chung, không đúng, là cùng hưởng cơ hội từ người đại diện hàng đầu này cơ chứ?Quả nhiên bị hoảng quá nên xuyên tới thế giới khác luôn rồi!Ngay lúc Minh Tiêu đang nỗ lực dùng lý luận không khoa học giải thích sự thật trước mắt, Niệm Hàm đã đứng dậy đạp cho Kiều Ngộ một cái khiến anh ta đau đến nỗi phải rên rỉ ra miệng, sau đó bước qua chỗ Minh Tiêu đang bản năng Minh Tiêu khẽ lui một bước, khi phát hiện Niệm Hàm còn thấp hơn mình mấy centimet mới kiềm chế tâm tình, lấy lại khí mạo của Minh Tiêu thiên về loại hình tuấn tú cường tráng. Thời đại bây giờ minh tinh phần đông sẽ đi theo con đường mỹ nam xinh đẹp, vậy nhưng phong cách cùng gương mặt mày của anh lại chẳng có chỗ nào để mà soi mói được, cũng là hình tượng trẻ trung tươi mới, nhưng có điều nét anh tuấn chiếm nhiều hơn là vẻ đẹp mềm mại, trung tính. Thêm nữa là Minh Tiêu quanh năm rèn luyện kỹ năng diễn xuất, thật sự nếu mà anh ra vẻ nghiêm túc, khóe môi hơi hạ xuống, ánh mắt lạnh lẽo phóng tới phối với dáng cằm hơi nhấc lên khe khẽ thì khí chất này tuyệt đối sẽ không thua kém bất kì lúc Minh Tiêu đang hoảng hốt suy nghĩ về tình huống trước mặt, bỗng dưng anh nghe thấy ai đó xuýt xoa một dĩ nhiên âm thanh ôi chao’ ấy ngoại trừ Kiều Ngộ ra thì anh chẳng nghĩ tới ai được Tiêu không có thời gian đánh giá Kiều Ngộ, trên mặt tuy rằng nhẹ như mây như gió, một bộ trấn định tự nhiên, nhưng trong nội tâm anh thì đang không ngừng khua chiêng gõ trống. Đầu óc tràn vào quá nhiều thông tin khiến cho anh tạm thời tiêu hóa không Hàm hắng giọng nói “Để cậu hợp tác với tôi là ý của Quý tiên sinh. Vừa nãy tôi đã trao đổi qua với anh Trương rồi, cũng đã nắm hầu hết tình hình của cậu hiện tại. Nếu như không có dị nghị gì thì lát nữa cậu lên tầng 22 với tôi, nơi đó có phòng nghỉ ngơi dành riêng cho cậu. Sau này đoàn đội của cậu được kiến thiết đầy đủ thì còn có thể có khu vực làm việc riêng nữa.”Minh Tiêu hít sâu một hơi, cảm thấy bản thân có lẽ bị mấy người trước mặt hợp sức đùa giỡn một tiếng đồng hồ trước thôi, anh còn vì mấy trăm đồng tiền công mà sắm vai NPC ở lễ hội cho game thủ. Hai tháng trước, anh Trương giao cơ hội đóng vai quần chúng trong phim của Hàn ảnh đế cho Trình Hạo, Trình Hạo còn vỗ lưng Minh Tiêu nói không có chuyện gì, tạm thời anh không có công việc thì em sẽ nuôi sao mới xoay qua xoay lại một cái, kẻ vô công rồi nghề như anh lại đột nhiên trở thành nghệ sĩ dưới trướng của Niệm Hàm, thậm chí còn có cả phòng nghỉ cao cấp, sau này còn có thể có đoàn đội của riêng mình nữa?Ngày cá tháng tư còn chưa tới mà, đây là trò đùa gì vậy?Thấy Minh Tiêu chậm chạp không phản ứng, anh Trương bèn quay sang nói với Niệm Hàm “Việc này đột ngột quá, không thì như vậy đi, để em nói chuyện với cậu ấy trước đã nhé?”Niệm Hàm gật đầu “Ừ, vậy tôi về trước, hai người cứ chậm rãi tán gẫu. Quý tiên sinh chỉ bảo tôi dẫn dắt Minh Tiêu, chưa nói lập tức sắp xếp công tác cho cậu ấy, cần thời gian chuẩn bị là điều đương nhiên.”Nói xong y quăng cho Kiều Ngộ một ánh mắt, giọng nói lộ ra mấy phần bất đắc dĩ “Còn ngồi đó làm gì nữa? Mau về đi.”Hai vị đại phật đi rồi thì Minh Tiêu mới tỉnh táo lại, kinh ngạc nhìn chằm chằm anh Trương “Anh ơi, anh của em ơi! Chuyện gì vừa xảy ra thế này? Họ nói như vậy là có ý gì?”“Chính là chuyện cậu nghe thấy, chính là ý mà cậu hiểu đó.” Anh Trương mệt mỏi nằm dài ra ghế sô pha, “Minh Tiêu này, cậu nói thật với anh đi.”Minh Tiêu vẫn có cảm giác không hề chân thực, còn cả chút nôn nóng mơ hồ nữa, “Nói thật gì hả anh?”Anh Trương ngồi bật dậy, giọng điệu có phần nghiêm túc “Cậu leo lên giường Quý tiên sinh à? Giường của Quý tiên sinh mà cậu cũng dám bò lên ư?”Cằm Minh Tiêu cứng đờ, “Em chính là diễn viên vô danh cương trực công chính mà anh dạy dỗ nên đấy, chuyện như vậy anh cho là em làm được sao?”Anh Trương cào cào tóc, lắc đầu, “Cậu không làm được.”Lòng Minh Tiêu tựa như bị mèo cào một cái, nhanh chóng bật lại, “Vậy sao anh còn hỏi?”“Tại anh thấy lạ mà.” Anh Trương thở dài “Sao đột nhiên Quý tiên sinh lại bảo Niệm Hàm dẫn dắt cậu nhỉ? Đây rõ ràng là nhịp điệu muốn lăng xê cậu mà!”Minh Tiêu âm thầm nghĩ, anh tưởng em không cảm thấy kỳ quái chắc? Con mẹ nó em còn nghĩ mình xuyên đến thế giới khác luôn rồi đây này!Anh Trương tiếp tục bảo “Lúc gọi điện thoại cho cậu anh còn đang suy nghĩ, quái, đã được Quý tiên sinh bao dưỡng rồi mà còn đi đóng NPC kiếm sống làm gì?”“Khó trách lúc đó giọng anh khó nghe thế.” Minh Tiêu bật cười “Thì ra là giận em bán thân.”“Aiii!” Anh Trương vỗ đùi một cái thật mạnh, “Không nghĩ ra, thật sự là không nghĩ ra! Ngoại trừ Quý tiên sinh, gần đây nhất cậu có chọc đến nhân vật máu mặt nào không?”Minh Tiêu chăm chú suy nghĩ một lúc lâu, “Em cảm thấy nhân vật máu mặt nhất bên cạnh em chính là anh đó, anh cho em công việc thì em có thể kiếm thêm một chút tiền, anh mà không cho em việc gì thì em cũng chỉ có thể tới các lễ hội đóng vai NPC thôi.”Anh Trương tỏ vẻ áy náy “Anh có lỗi với cậu…”Hai người nhìn nhau không nói gì, một lát sau Minh Tiêu mới hỏi “Thầy Niệm không nói rõ ngọn nguồn với anh sao?”“Nói rồi.” Anh Trương trả lời.Ngọn nguồn’ mà Minh Tiêu ám chỉ chính là người muốn nâng đỡ mình, anh Trương lại hiểu thành công việc sắp xếp cho cậu trong tương lai, nhất thời trở nên hưng phấn, “Niệm Hàm bảo với anh ý của Quý tiên sinh là muốn cậu diễn một trong hai nam chính của bộ phim chuyển thể Mắt Thấy.”Chân Minh Tiêu trượt dài một cái, suýt nữa đạp luôn anh Trương ra khỏi ghế ghế sô pha.“Cái gì cơ?”
Mắt Thấy là tiểu thuyết huyền nghi thần quái thịnh hành trên mạng mấy năm gần đây, dùng hình thức của nguyên tác để giảng giải thì nó muốn làm nổi bật câu chuyện “Những gì mắt thấy chưa chắc đã là sự thật”. Từ năm ngoái, trên mạng đã râm ran truyền ra thông tin bộ tiểu thuyết này được bán bản quyền để làm phim truyền hình. Lúc đó Minh Tiêu và Trình Hạo còn từng suy đoán xem hai nam chính của tiểu thuyết sẽ do ai diễn, sau đó cho ra kết luận cuối cùng rằng “Ai diễn thì kẻ đó nhất định sẽ nổi”.Khác với phần lớn tiểu thuyết có tiếng trên mạng, độ dài của Mắt Thấy vừa phải, chỉ có hơn hai trăm nghìn chữ, văn phong cực kỳ tinh luyện, những câu miêu tả không quá nhiều, nội dung vở kịch chủ yếu đọng lại ở phần đối thoại, tựa như chủ ý của tác giả chính là muốn đi theo hướng kịch bản truyền hình Tiêu có tiềm chất đi theo thời đại, ngoài việc lăn lộn kiếm sống thì cứ có trò chơi nào nổi thì anh sẽ thử chơi trò đó, phim truyền hình nào ăn khách cũng sẽ xem, theo bản năng dựa vào những tác phẩm nổi danh đấy muốn thăm dò tìm tòi lí do vì sao chúng lại thành công, suy nghĩ thêm mình có thể học tập được gì từ đó hay nên khi tiểu thuyết Mắt Thấy oanh tạc trên các diễn đàn mạng, Minh Tiêu lập tức mua ebook về, dành ra hai đêm gần như thức trắng đọc xong, cho nên đối với hai vai nam chính Liễu Tầm Ngạn và Hoa Phi Minh anh có ấn tượng vô cùng sâu qua dù có thế nào cũng không nghĩ tới, thời gian mới qua hơn nửa năm, chính mình lại được sắm vai một trong hai nhân vật không phải là đang nằm mơ chứ?Có xuyên tới thế giới khác thì cũng không lưu hành chơi trò như vậy đâu!Hai tay Minh Tiêu chống trên lưng ghế sô pha, vừa hưng phấn vừa xen lẫn cảm giác mê năm gần đây anh vẫn luôn muốn được nổi tiếng, nguyện vọng vào sinh nhật lần thứ 23 cũng là “trở nên nổi tiếng”, thế nhưng khi con đường màu hồng ấy đột nhiên bày ra ngay trước mặt, nội tâm của anh lại trở nên lo âu, thấp thực không phải là câu chuyện đồng thoại đầy sắc màu rực rỡ, nào có miếng bánh ngon miễn phí từ trên trời rơi xuống như vậy. Nhận được lợi ích từ người khác thì hoặc sớm hoặc muộn cũng phải trả về, đạo lý này dĩ nhiên Minh Tiêu hiểu rất hiểu cho nên anh mới càng bất hội đột nhiên ập tới, tất nhiên là bởi vì có người để mắt đến anh như người này đứng ở trước mặt anh, trực diện biểu thị muốn ngủ với anh thì Minh Tiêu nhất định sẽ không chút do dự mà từ chối —— dù cho đối phương đưa ra điều kiện cực kỳ hậu hĩnh tới cỡ nào đi chăng tình huống trước mắt là người này căn bản không xuất hiện, ngay cả từ chối thì anh cũng chẳng biết tìm ai để mà đáp “Không”.Anh Trương rót chén trà, nhìn qua nom có vẻ lười biếng như một người bình thường mà ngữ khí rõ ràng lại khác xa “Minh Tiêu này, cậu biết anh luôn luôn hi vọng mấy đứa dưới tay anh sẽ không bao giờ dính tới chữ Kim chủ’, Bao dưỡng’ đúng không? Thế nhưng lần này…”Anh Trương dừng một chút mới nói tiếp “Thẳng thắn mà nhìn nhận thì trong giới này anh lăn lộn lâu như vậy rồi cũng chưa từng gặp tình huống giống hôm nay.”Hai hàng lông mày của Minh Tiêu cau lại, anh nhìn chằm chằm đường kẻ gạch hoa trên sàn nhà đến xuất thần.“Cậu theo anh cũng được 4 năm, anh chẳng có bản lĩnh gì, không có cách nào lấy được tài nguyên tốt cho các cậu.” Anh Trương uống một ngụm trà, thở dài “Anh thấy chúng ta đánh cược một lần đi, nắm chặt lấy cơ hội trước mắt rồi sau này tới bước nào nghĩ tiếp bước đó.”Minh Tiêu ngẩng đầu lên nhìn người đại diện nhà mình.“Quý tiên sinh không phải bảo cậu đi theo Niệm Hàm sao? Cậu liền thoải mái mà theo anh ấy đi.” Anh Trương nói tiếp “Niệm Hàm tranh thủ được vai nào cho cậu thì cậu liền diễn vai đó. Chúng ta không thể cứ bối rối mãi được đúng không? Mấy năm qua cậu nỗ lực phấn đấu như nào anh đều nhìn thấy, cậu không thiếu thực lực mà chỉ thiếu mỗi vận may. Hiện tại vận may tìm đến, chẳng có lý gì để cậu lại đóng cửa không tiếp nó cả.”Minh Tiêu chợt cảm thấy hơi xao động.“Về phần vận may này là ai cho thì trước tiên đừng suy nghĩ vội.” Anh Trương nhẹ giọng trấn an “Cứ thuận theo tự nhiên thôi, cậu thấy có được không?”—————-Cùng ngày hôm ấy Minh Tiêu liền chuyển lên tầng dùng cá nhân anh để ở công ty thật sự rất ít ỏi, gần như ôm một chuyến là có thể chuyển mặt Minh Tiêu vẫn mang dáng vẻ trấn định tự nhiên quen thuộc, nhưng trời mới biết hiện giờ trong lòng anh là muôn trùng sóng lớn thét nhớ khi mới 17 tuổi, anh từng thề phải làm một diễn viên giỏi giang trong sạch, kiên cường bất khuất. Loáng một cái trôi qua 5 năm, cuối cùng vẫn phải đối diện với hiện thực —— hoặc nói đúng hơn là cúi đầu trước thực sự muốn gây dựng thành tựu trong cái vòng hỗn độn này nhất định phải mất đi chút gì Trương nói rất có lý, vậy thì cứ thuận theo tự nhiên đi, không có gì phải sợ kế tiếp, Giải trí Tinh Hoàn xôn xao không dứt, từ trên xuống dưới đều nhiệt tình thảo luận về chuyện diễn viên nhỏ bé Minh Tiêu bò lên giường của vị kim chủ nào đấy. Thông tin được mọi người tin tưởng nhất dĩ nhiên là boss lớn đứng đầu công ty – Quý tiên trí Tinh Hoàn là sản nghiệp dưới trướng của tập đoàn Cố thị, Quý tiên sinh là con trai độc nhất của con gái út đã quá cố của Cố gia, từ nhỏ phong lưu thành tính, từng lăng-xê không ít thanh thiếu niên xinh đẹp. Nghe đâu diễn viên Diêu Diệp hot’ nhất trong Tinh Hoàn cũng từng là tình nhân được cưng chiều trên giường của năm trước, Quý tiên sinh chẳng biết vì sao thu bớt tính tình, không trêu hoa ghẹo nguyệt nữa mà cũng không cưới vợ sinh con. Thế nhưng mọi người đều biết, xưa nay hễ là dự án mà Diêu Diệp lựa chọn, bộ phim mà Diêu Diệp thích thì không có cái nào có thể lọt vào tay người rất nhiều người lén lút bảo Quý tiên sinh và Diêu Diệp chính là kiểu dẫu lìa ngó ý còn vương tơ cũng có người nói, trong nhà Quý tiên sinh có người’ quản sự thật là thế nào, nhưng mà người đàn ông giàu có lại độc thân ngoài 35 tuổi thì vẫn không khỏi khiến người ta nảy sinh nhiều ý nghĩ kỳ vài nhân viên hoặc nghệ sĩ mới tới ưa hóng hớt thị phi cũng suy đoán ước chừng là Quý tiên sinh vùi mình trong cuộc sống thanh tâm quả dục đã lâu, hiện tại đột nhiên lại muốn dính chút đồ ăn mặn, chơi đùa một tí với người điều mọi người vẫn có rất nhiều chỗ suy nghĩ mãi mà không thông, ví như tại sao lại là Minh Tiêu năm nay đã 23 tuổi, đặt ở đám người bình thường đương nhiên không tính là già, nhưng ở trong giới giải trí xoay vần mỗi ngày, tuổi tác của anh xem như là đã không còn bất kỳ ưu thế nào để cạnh trước khi Diêu Diệp được Quý tiên sinh chọn trúng cũng mới chỉ vừa thành niên, là một cậu thiếu niên thủy tinh long lanh dễ vỡ, tướng mạo và vóc người đều vô cùng tuyệt vời. Mà Minh Tiêu lăn lộn nhiều năm như vậy, dù rằng ngoại hình rất đẹp trai sáng láng nhưng chẳng qua cũng chỉ là một cái túi da đã già’ mà hồ bề ngoài của Minh Tiêu cường tráng hơn nhiều so với đại đa số tiểu thịt tươi bây giờ, so sánh với đám tình nhân non nớt của Quý tiên sinh trước kia là cách biệt cả đời cả đất —— lời này là do người kỳ cựu lâu năm trong Tinh Hoàn phát ngôn.“Đệt! Vậy rốt cuộc cái tên Minh Tiêu kia là vận số chó má gì mà đỏ quá vậy?” Một nam sinh cũng là diễn viên vô danh’ tỏ vẻ bức xúc “Dựa vào cái gì anh ta có thể được Quý tiên sinh coi trọng?”“Vận mệnh gì ở đây, chó ngáp phải ruồi thôi!” Một nam sinh khác cũng tức giận bất bình, giọng điệu mang theo dày đặc vị ghen ăn tức ở “Không bản lĩnh không tướng mạo, chẳng phải là leo giường bán thân sao?”“Hừ, nom có vẻ rất thật thà, sau lưng không biết dâm đãng cỡ nào!”“Phải đấy, không dâm không đãng bán mông thế méo nào được?”“Ha ha ha, chỉ cậu là hiểu chuyện!”Nghệ sĩ nhỏ cũng chia thành hai loại biết cầu tiến và không chịu tiến bộ. Nhóm thứ nhất là những người như Minh Tiêu hay Trình Hạo, người đại diện không thể giúp đỡ tìm kiếm tài nguyên thì họ sẽ tự thân ra ngoài dốc sức làm việc. Còn nhóm không tiến bộ thì chính là những phần tử nhàn hạ rảnh hơi cả ngày túm tụm bàn tán nói xấu sau lưng, kẻ nào kẻ ấy đều có thể nói hăng say không ngừng nghỉ cứ như mình là người chứng kiến tận mắt toàn bộ sự việc. Đừng nói người mới được bay lên cành cây như Minh Tiêu hay những “con gà con” chưa kịp đứng vững, mà ngay cả người ít lộ diện ở công ty như Diêu Diệp trong miệng bọn họ chẳng qua cũng chỉ là một kẻ cong mông lên cầu người ta cưỡi mà đám đang trò chuyện rôm rả vừa ghen tị lại vừa hí hửng vì bắt được đề tài mới, thế nên không ai chú ý tới sau lưng có một người đang bước đến kia rất cao, trên đầu đội mũ lưỡi trai, bông tai kim loại lóe lên ánh sáng, cậu ta vội vã đi qua hành lang, trực tiếp phá tan đám người đang tám chuyện.“Ai vậy? Đi không biết nhìn đường à?” Một người trong đó bực bội hô kia không trả lời, chỉ chậm rãi quay người quăng tới một cái liếc là anh chàng đẹp trai mà Minh Tiêu từng gặp trong thang điều khi giúp Minh Tiêu quét thẻ, trên mặt anh đẹp trai vẫn mang nụ cười nhẹ nhàng thân mật, mà lúc này lại thay đổi thành ánh mắt hình viên đạn tưởng chừng muốn xuyên thủng người ta, ngay cả sắc mặt cũng rất khó nghệ sĩ nhiều chuyện kia sợ hết hồn, tất cả đều ngừng thanh niên mím chặt môi, ánh mắt đảo qua trên mặt mọi người, nửa phút sau không nói một lời rời đến tận khi bóng dáng người kia biến mất tại khúc quanh mới có người nhỏ giọng hỏi “Vừa rồi là ai thế?”“Không biết, chưa thấy bao giờ. Mọi người gặp qua chưa?”“Chưa. Staff mới tới hả?”“Không giống, đào đâu ra staff đầy khí chất vậy được? Hơn nữa nom đẹp trai thế kia cơ mà!”“Chẳng lẽ là nghệ sĩ mới?”“Ai biết. Nãy mình nói đến chỗ nào ấy nhỉ?”“Ờ, nói đến Minh Tiêu…”Mấy năm trước bởi vì trong Tinh Hoàn có người truyền tin đồn linh tinh, còn dám sỉ nhục ngay trước mặt Diêu Diệp nên đã bị công ty đuổi. Sau chuyện lần đó đám nghệ sĩ bà tám’ đã bớt đưa chuyện hơn nhiều. Một hai năm nay dần nguôi, đám người kia vẫn theo thói cũ mà manh nha tiếp tục buôn chuyện, người trong cuộc và những người trong ban giám đốc đều mở một con mắt nhắm một con mắt, không làm ra bất kỳ hành động trừng phạt nào này thì hay rồi, Minh Tiêu vô duyên vô cớ rơi vào đầu ngọn vì hoàn cảnh lớn lên không mấy êm đẹp, thế nên mặc dù đa số thời gian Minh Tiêu xử sự trông có vẻ thân thiện nhưng tuyệt đối không thể xưng là thân mật hòa hợp. Đến Tinh Hoàn hơn 4 năm, ngoại trừ thân với Trình Hạo và anh Trương, Minh Tiêu rất ít tiếp xúc với các nghệ sĩ khác, càng chưa bao giờ tham dự bàn tán linh tinh. Thỉnh thoảng nghe thấy đám người nào đó châm chọc, khiêu khích, nói xấu sau lưng những sao lớn, anh cũng chỉ hững hờ rời đi, lòng cảm thấy tẻ bao giờ nghĩ tới, có một ngày chính mình cũng sẽ trở thành đối tượng bị đem ra trào trong phòng nghỉ mà Niệm Hàm sắp xếp, Minh Tiêu xuất thần một lúc lâu, tay chân bỗng cảm thấy rất luống xảy ra trong vòng 24 giờ qua làm cho anh cảm thấy bản thân tựa như đang mơ một giấc mộng quái lạ, tuy rằng anh không ngừng tự nói với chính mình “Không có chuyện gì, hãy bình tĩnh, hãy bình tĩnh”. Thế nhưng trái tim đang đập bang bang bang’ cuồng loạn kia vẫn chẳng thể chậm hôm qua khi Minh Tiêu lên tới tầng 22, lúc ấy Niệm Hàm liền đưa anh tới nhận gian phòng rộng rãi sáng ngời này, nửa giờ sau lại phái tới một người trợ lý tên là Thái Bao có nụ cười rất đáng yêu, tự gãi cái đầu tròn trịa giới thiệu “Tất cả mọi người đều gọi tôi là Thái Bao, ngài cũng có thể gọi tôi như vậy.”Minh Tiêu chưa bao giờ được người ta gọi một tiếng “Ngài”, nhất thời cực kỳ không thoải mái, khách sáo cười nói “Đừng gọi thế, tuổi của chúng ta không cách biệt mấy, cậu gọi tên tôi là được.”Đêm đó, Thái Bao lái xe đưa Minh Tiêu tới một khu phố hạng sang trong nội thành, còn giúp Minh Tiêu lưu dấu vân tay trên khóa ở cửa, nhìn sảnh lớn trang trí đơn giản nhưng khắp nơi vẫn lộ ra vẻ xa hoa, khóe mắt Minh Tiêu run lên “Sắp tới tôi sẽ ở nơi này sao?”“Đúng thế.” Thái Bao đáp.“Khu này có phải là quá…” Minh Tiêu tê rần cả da đầu, anh cố gắng tìm kiếm từ ngữ thích hợp “Quá sang trọng rồi không? Tôi mạo muội hỏi một câu nhé, tiền thuê nhà một tháng của chỗ này là bao nhiêu vậy?”“Cái này tôi cũng chẳng rõ lắm.” Thái Bao cười khẽ rồi đáp “Anh Niệm không nói với tôi quá nhiều, chỉ bảo cho cậu ở đây, à… chắc là ý của Quý tiên sinh đấy.”Cuống họng Minh Tiêu căng thẳng, “Quý tiên sinh ư?”“Đúng vậy, boss lớn của chúng ta ấy.” Thái Bao cười rộ lên “Khu này được lắm, còn có rất nhiều doanh nhân cũng ở đây, vậy nên sự an toàn và riêng tư được bảo đảm cực kỳ tốt, cậu không cần lo lắng gì đâu!”Minh Tiêu không tiếp tục hỏi nữa, tâm lý của anh lúc này đang loạn lung tùng phèo, ban đêm lăn qua lộn lại mãi chẳng ngủ được, sau nửa đêm vất vả lắm mới cảm thấy hơi buồn ngủ, thế mà lại mơ tới Quý tiên thực anh chỉ gặp Quý tiên sinh mấy lần, ấn tượng sâu nhất chính là cuộc họp hàng năm của Tinh Hoàn năm ngoái. Quý tiên sinh mặc một thân âu phục cắt may tỉ mỉ, cánh tay phải được một diễn viên nữ khoác giấc mộng người đang khoác tay Quý tiên sinh bỗng nhiên đổi thành chính Tiêu hoảng sợ tỉnh lại, rốt cuộc không thể tiếp tục ngủ khi trời sáng, Thái Bao lái xe tới tận nhà để đón, may mắn là chiếc xe rất bình thường, Minh Tiêu không khỏi thở phào nhẹ công ty, tin đồn đã truyền ra khắp nơi. Minh Tiêu và Thái Bao cùng đứng ở một bên chờ thang máy, có thể là ảo giác nhưng anh cảm thấy dường như tất cả mọi người xung quanh đều đang nhìn mình soi lúc này, một tiếng “đing” vang lên, cửa thang máy mở ra, Minh Tiêu đang định đi vào thì bỗng nhiên bị Thái Bao ngăn lại.“Chúng ta đi bên này nè.” Thái Bao Tiêu nhìn qua, nơi Thái Bao chỉ chính là thang máy chuyên dụng bên ở trong thang máy dành cho VIP, nhìn thấy Kiều Ngộ đang vội vã chạy tới, Minh Tiêu càng cảm giác chẳng chân thực tí nào. Đã vậy Kiều Ngộ không chỉ hướng về phía anh đá lông mày nở nụ cười tươi rói, mà còn vươn tay định nắm cằm của anh đùa giỡn, làm Minh Tiêu giật mình phản ứng cực nhanh mà tránh ra, không khỏi lui lại về sau, đề phòng nhìn vị ảnh đế trước mặt.“Sao khách sáo quá vậy, sờ chút mà cũng không cho.” Kiều Ngộ thu tay về, vẫn cười hết sức vui vẻ, “Không sờ thì không sờ, dù gì cưng đã là cậu bạn nhỏ nhà anh rồi, sau này anh sẽ có rất nhiều cơ hội bắt nạt cưng.”Tóc gáy Minh Tiêu dựng hết cả lên, chợt thấy không khí chung quanh đều lạnh lại thì Thái Bao vẫn tỉnh bơ vừa nói vừa cười với vị minh tinh hạng A kia, “Kiều tiên sinh cứ nói giỡn, ai mà chẳng biết anh thích nhất là che chở người mới, làm sao có thể bắt nạt Minh Tiêu của chúng ta được?”Kiều Ngộ cong khóe môi, vẻ mặt khiến người ta nhìn không thấu “Vậy cũng chưa chắc đâu nha.”Nói xong Kiều Ngộ nhìn về phía Minh Tiêu, ánh mắt mang theo mấy phần giảo hoạt, giọng thoáng trầm xuống “Càng là người vừa ý, anh đây lại càng muốn trêu chọc. Nhìn người đó đỏ mặt, nhìn người đó cúi đầu ngượng ngùng thật vui gì đâu ấy.”Minh Tiêu sửng sốt một chút, nhíu mày lại, theo phản xạ mà khẽ cúi đầu, hai má cũng hơi ửng cười của Kiều Ngộ càng thêm sâu, cười tủm tỉm nói tiếp “Nhìn người đó lộ ra ánh mắt khác, khóe miệng hơi hạ xuống. Ây da, giống hệt như cưng bây giờ nè.”
Chấm điểm /10 Đọc tại yenholy Tác giả Sơ Hòa Biên tập Kẹo Cứng, Yến Phi Ly Thể loại Đam mỹ, hiện đại, đồng thoại giới giải trí, bao dưỡng không theo truyền thống, đôi bên thầm mến, Tiểu túng hóa si hán công x Thành thục thận trọng minh tinh thụ, 1×1, HE~ Tình trạng bản gốc Hoàn Tình trạng bản edit Hoàn 03/4/2018 – 03/6/2018 Diễn viên bé nhỏ Minh Tiêu cùng với người đại diện tràn ngập tình thương như cha luôn một lòng giữ vững tự tôn. Suốt 5 năm trời anh mãi là kẻ vô danh trong giới giải trí, cả ngày làm diễn viên quần chúng, nhận những công việc vụn vặt, thanh xuân sắp vụt qua mà vẫn chưa thấy được chút ánh rạng đông le lói cơ hội nào. Vào sinh nhật lần thứ 23 của mình, Minh Tiêu lặng lẽ khẩn cầu một điều ước Tôi muốn nổi tiếng! Thần tiên trên trời không muốn nói chuyện với anh, thế là quăng cho anh một kim chủ. Từ đây, diễn viên nhỏ bé có người đại diện hàng đầu, có quảng cáo hàng hiệu, có phòng nghỉ xa hoa mà chỉ nghệ sĩ hạng A mới được cấp, còn được sắm vai một trong hai nam chính của bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết ăn khách nhất bấy giờ! Nhưng mà Minh Tiêu sắp nổi tiếng rồi lại hết sức khổ não —— rốt cuộc ai mới là kim chủ của anh vậy? Người đại diện? Ảnh đế? Ông chủ? Đạo diễn? Hay nhà sản xuất phim? Rốt cuộc là ai? Kim chủ, cưng ra đây! Tôi bảo đảm không đánh chết… Sai rồi, làm lại! Tôi bảo đảm! Tôi bảo đảm! … Sẽ yêu cậu mà. _______________________________________________ REVIEW chủ nhà Truyện khá hay, có thăng có trầm, có vào nhưng ếu có ra đm, kết nhanh quá tui chưa kịp phanh xe = Cả câu truyện xoay quanh giai đoạn chuẩn bị nổi tiếng của thụ và mấy trò mèo giả dối lừa thụ về của công ~ Không có quá nhiều ngọt nị nhưng cũng khá ấm áp, không ngược nhưng lại có tình tiết u tối, có người chết v Nói chung nếu không ngại chuyện kết truyện cụt lủn thì đọc cũng đc ~ _______________________________________________ REVIEW của người đọc Truyện hay. Diễn biến tình cảm logic. Nhưng vẫn cứ thấy kết chưng hửng. Truyện ko đeef cập đến sự trừng phạt mà tụi súc sinh ở trường đó phải gánh lấy. Cũng ko kể đến quá trình quay phim của Minh Tiêu nên dù mang mác “Minh tinh, giải trí văn” thì vẫn thấy ko đúng lắm. Và mình mong có chi tiết những đứa trẻ năm xưa thấy MT trên TV và gặp lại để nc và báo đáp nữa. Kết cụt quá! Cảm ơn chủ nhà và nàng Kẹo Cứng đã edit bộ này, mượt qtqd luôn. Đọc xong cứ thấy tiếc tiếc, thay thủy văn a, ít nhất là hôn 1 cái cũng ko có luôn TT, bạn Tiêu còn chưa đồng í nữa TT Ơ kìa kết mở ;__; Không biết có phiên ngoại không nhở Cám ơn bạn đã edit một bộ truyện hay như vậy nhé chuẩn, đọc lại xong đọng lại nhiều nhất là Tô Duệ. Tác giả tạo ra 1 nhân vật quá tốt mà lại có kết cục quá bi thảm làm lu mờ hết các nội dung và nhân vật khác trong truyện. Cảm thấy Tô Duệ mới thực sự là anh hùng ở Quốc học viện, từ việc chịu đánh thay những đứa trẻ khác cho đến cái chết làm sụp đổ hoàn toàn Quốc học viện. Đây không phải câu chuyện xuất sắc nhất, hoàn chỉnh nhất nhưng nó đã khai thác rất tốt một góc nào đó trong tâm tư con người, khai thác luôn cả góc khuất của số phận và chứng thực cho cái câu “những gì mắt thấy chưa chắc đã là thật”. Spoil Tóm tắt sơ lược thì đây là một câu chuyện về cậu minh tinh nho nhỏ 23 tuổi Minh Tiêu. Minh Tiêu đã vào nghề được hơn 5 năm, cần thực lực anh có thực lực, cần nhân phẩm anh có nhân phẩm, cần nhan sắc anh có thừa nhan sắc, cần nhân duyên anh cũng có cả nhân duyên… nhưng thời của anh chưa đến, Minh Tiêu vẫn không nổi được. Dưng bỗng một ngày, sau khi nghe được lời cầu nguyện “Tôi muốn nổi tiếng” của anh, tiểu thần tiên ở trên trời quyết định, đây, cho con hẳn một kim chủ xịn thiệt xịn luôn! Cơ mà, vị kim chủ kỳ quái này lại quyết tâm không lộ diện, chỉ muốn âm thầm làm người tốt không cần lưu danh, người này sẽ là ai đây? Là người đại diện tốt bụng vẫn luôn đối xử không tệ với anh bấy lâu? Là người đại diện kim bài Niệm Hàm vừa mới được điều tới? Là vị ảnh đế bất phàm Kiều Ngộ? Là ngôi sao hạng A đầy quyền lực Diêu Diệp? Hay là vị chủ tịch tối cao Quý tiên sinh nổi tiếng trăng hoa đây? Đọc tiếp
Giới thiệu Biên tập Kẹo Cứng, Yến Phi Ly Thể loạiĐam mỹ, hiện đại, đồng thoại giới giải trí, bao dưỡng không theo truyền thống, đôi bên thầm mến, Tiểu túng hóa si hán công x Thành thục thận trọng minh tinh thụ, 1×1, HE~ Minh Tiêu chỉ là một diễn viên nhỏ không danh tiếng cho lắm và cùng với người đại diện tràn ngập tình thương như cha luôn một lòng giữ vững tự tôn. Suốt 5 năm trời anh mãi là kẻ vô danh trong giới giải trí, cả ngày làm diễn viên quần chúng, nhận những công việc vụn vặt, thanh xuân sắp vụt qua mà vẫn chưa thấy được chút ánh rạng đông le lói cơ hội nào. Cũng vì vậy mà vào sinh nhật lần thứ 23 của mình, Minh Tiêu lặng lẽ khẩn cầu một điều ước Tôi muốn nổi tiếng! Thần tiên trên trời không muốn nói chuyện với anh, thế là quăng cho anh một kim chủ. Từ đây, diễn viên nhỏ bé có người đại diện hàng đầu, có quảng cáo hàng hiệu, có phòng nghỉ xa hoa mà chỉ nghệ sĩ hạng A mới được cấp, còn được sắm vai một trong hai nam chính của bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết ăn khách nhất bấy giờ! Nhưng mà Minh Tiêu sắp nổi tiếng rồi lại hết sức khổ não —— rốt cuộc ai mới là kim chủ của anh vậy? Người đại diện? Ảnh đế? Ông chủ? Đạo diễn? Hay nhà sản xuất phim? Rốt cuộc là ai? Kim chủ, cưng ra đây! Tôi bảo đảm không đánh chết… Sai rồi, làm lại! Tôi bảo đảm! Tôi bảo đảm! … Sẽ yêu cậu mà. ℵ
Kim Chủ, Cưng Ra Đây! Là một tựa truyện thú vị thuộc thể loại đam mỹ, hiện đại, đồng thoại giới giải trí. Truyện xoay quanh nhân vật là Minh Tiêu chỉ là một diễn viên nhỏ không danh tiếng cho lắm và cùng với người đại diện tràn ngập tình thương như cha luôn một lòng giữ vững tự tôn. Suốt năm năm trời anh mãi là kẻ vô danh trong giới giải trí, cả ngày làm diễn viên quần chúng, nhận những công việc vụn vặt, thanh xuân sắp vụt qua mà vẫn chưa thấy được chút ánh rạng đông le lói cơ hội nào. Cũng vì vậy mà vào sinh nhật lần thứ 23 của mình, Minh Tiêu lặng lẽ khẩn cầu một điều ước Tôi muốn nổi tiếng!Thần tiên trên trời không muốn nói chuyện với anh, thế là quăng cho anh một kim chủ. Từ đây, diễn viên nhỏ bé có người đại diện hàng đầu, có quảng cáo hàng hiệu, có phòng nghỉ xa hoa mà chỉ nghệ sĩ hạng A mới được cấp, còn được sắm vai một trong hai nam chính của bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết ăn khách nhất bấy giờ! Nhưng mà Minh Tiêu sắp nổi tiếng rồi lại hết sức khổ não, rốt cuộc ai mới là kim chủ của anh vậy? Người đại diện? Ảnh đế? Ông chủ? Đạo diễn? Hay nhà sản xuất phim? Rốt cuộc là ai?
kim chủ cưng ra đây